cảm nhận bài chiếc lá cuối cùng
các trung tâm gia sư uy tín tại tphcm thấy dòng lá thường xuân trên sườn cửa sổ dường như đã phát triển thành 1 biểu trưng bạt tử trong văn chương Mỹ nhắc chung và sự nghiệp của O Hen-ri đề cập riêng. Chiếc lá đấy tượng trưng cho sứ mệnh của nghệ thuật, của tình yêu thương vô bờ bến giữa người sở hữu người. Câu chuyện xoay loanh quanh cuộc đời của ba nhân vật Xiu, Giôn-xi và cụ Bơ-men mang các thăng trầm của cuộc sống nhưng họ vẫn chưa bao giờ từ bỏ ước mơ và sự yêu thương dành cho người khác. Tác phẩm “Chiếc lá cuối cùng” xứng đáng là một viên ngọc quý trong di sản mà O Hen-ri để lại, 1 chiếc lá thấm đẫm thuyết giáo nhân văn về tình yêu thương.
Câu chuyện nhắc về cuộc sống của hai người họa sĩ trẻ là Giôn-xi và Xiu. Họ tới thủ đô Oa-sinh-tơn với biết bao mộng ước nhưng sự thiếu thốn về vật chất đã sớm khiến họ mỏi mệt. Giôn-xi bị ốm nặng và cô hoàn toàn buông xuôi. Cô kể với Xiu rằng khi cái lá cuối cùng rơi xuống cũng là khi cô lìa đời. Xiu đã hết lòng trông nom và bảo ban em, nhưng nhịn nhường như mọi đều vô hiệu. Với số tiền ít oi của những người họa sĩ nghèo, cô ko đủ sức để trang trải cho cuộc sống của hai người. Vì lý do đó mà Giôn-xi càng muốn buông xuôi, không muốn mình trở nên gánh nặng mang chị. Thế nhưng kì lạ thay, sau bao đêm mưa bão, dòng lá đó vẫn ở nguyên chỗ cũ – “Ở sắp cuống lá còn giữ màu xanh sẫm, nhưng sở hữu rìa hình răng cưa đã nhuốm màu vàng úa”.
Nhờ cái lá tuyệt diệu đấy mà Giôn-xi dần hồi phục, cô đã lấy lại được niềm tin và ý nghĩa sống, sự hồi sinh của cô như 1 điều thần hiệu mà tới chưng sĩ cũng kinh ngạc. Nếu chỉ đọc tới đây, ta tưởng nghe đâu đang đọc 1 câu chuyện cổ tích có loại lá thấn kì sở hữu lại hy vọng sống.
tuyển gia sư biên hòa cho rằng cái lá cuối cộng là một tuyệt bút kết tinh tình ái thương của người họa sĩ già. Người họa sĩ ấy là cụ Bơ-men, người mơ ước cả đời vẽ được 1 kiệt tác, và cái lá đó cũng là tác phẩm cuối cùng mà cụ để lại. Qua lời nói của Xiu ở cuối truyện, toàn bộ đa số phép đã biến mất, nguồn gốc của dòng lá là do con người tạo ra. Cách kể chuyện tạo bất thần cho người đọc khi hầu hết bí ẩn được giải mã ở phần cuối. Hai nhân vật chính trong truyện cũng giống như người đọc đi từ sự bất ngờ tới xúc động mãnh liệt. Hai hình ảnh đối chọi được dựng lên: tầng trên, cô gái trẻ đang dần hồi phục nhờ niềm tin vào mẫu lá; tầng dưới, cụ già đã trút hơi thở cuối cùng để tạo bắt buộc loại lá. Một hình ảnh đối lập nhưng bộc lộ 1 ý nghĩa thống nhất – ý nghĩa của nghệ thuật và vẻ đẹp của tình ái thương. Đối với người nghệ sĩ thành công ko bắt buộc ở việc tác phẩm của anh giá trị hiện kim là bao nhiêu mà chính là ở sức mạnh của sự lan tỏa.
gia sư dạy kèm tại nhà ở biên hòa thấy loại lá đó ko những rất tinh xảo, ngay cả Xiu và Giôn-xi cũng ko thể nhận ra được, mà còn toát lên ánh sáng của tình ái thương. Hai con người ko nên là thân thích, nhưng cụ đã hy sinh tính mạng của mình để dành cho họ món quà lý tưởng nhất – niềm tin và sự sống.
Gia sư Tri Thức Bình Dương cho rằng ái tình thương không phải phải tìm kiếm xa xôi, nơi chân mây ảo tưởng mà hiện diện ngay cạnh mỗi người. Nơi xóm trọ nghèo nàn giữa thủ đô hoa lệ, tình ái được vút cao qua các bức tranh của khát vọng. Với Giôn-xi là bức tranh về vịnh Na-plơ, còn có cụ Bơ-men ấy là dòng lá tình thương. Khép lại câu chuyện, tâm hồn mỗi người đọc dường như lan tỏa 1 tia rét mướt diệu huyền – niềm tin về sự hiện diện của ái tình trên cõi đời.
trung tâm gia sư thăng long thấy Với nghệ thuật nhắc chuyện tài tình, tác giả O Hen-ri đã tạo cần cảnh huống gây cấn, thu hút sự chú ý của người đọc tới phút cuối cộng để có được lời đáp thỏa mãn cho các yếu tố đã nêu trước đó. Nghệ thuật xây dựng hình tượng nhân vật ưng chuẩn ngôn ngữ và hành động đã phác họa buộc phải chân dung những con người tuy khốn khó nhưng vẫn cháy bỏng yêu thương.
Câu chuyện nhắc về cuộc sống của hai người họa sĩ trẻ là Giôn-xi và Xiu. Họ tới thủ đô Oa-sinh-tơn với biết bao mộng ước nhưng sự thiếu thốn về vật chất đã sớm khiến họ mỏi mệt. Giôn-xi bị ốm nặng và cô hoàn toàn buông xuôi. Cô kể với Xiu rằng khi cái lá cuối cùng rơi xuống cũng là khi cô lìa đời. Xiu đã hết lòng trông nom và bảo ban em, nhưng nhịn nhường như mọi đều vô hiệu. Với số tiền ít oi của những người họa sĩ nghèo, cô ko đủ sức để trang trải cho cuộc sống của hai người. Vì lý do đó mà Giôn-xi càng muốn buông xuôi, không muốn mình trở nên gánh nặng mang chị. Thế nhưng kì lạ thay, sau bao đêm mưa bão, dòng lá đó vẫn ở nguyên chỗ cũ – “Ở sắp cuống lá còn giữ màu xanh sẫm, nhưng sở hữu rìa hình răng cưa đã nhuốm màu vàng úa”.
Nhờ cái lá tuyệt diệu đấy mà Giôn-xi dần hồi phục, cô đã lấy lại được niềm tin và ý nghĩa sống, sự hồi sinh của cô như 1 điều thần hiệu mà tới chưng sĩ cũng kinh ngạc. Nếu chỉ đọc tới đây, ta tưởng nghe đâu đang đọc 1 câu chuyện cổ tích có loại lá thấn kì sở hữu lại hy vọng sống.
tuyển gia sư biên hòa cho rằng cái lá cuối cộng là một tuyệt bút kết tinh tình ái thương của người họa sĩ già. Người họa sĩ ấy là cụ Bơ-men, người mơ ước cả đời vẽ được 1 kiệt tác, và cái lá đó cũng là tác phẩm cuối cùng mà cụ để lại. Qua lời nói của Xiu ở cuối truyện, toàn bộ đa số phép đã biến mất, nguồn gốc của dòng lá là do con người tạo ra. Cách kể chuyện tạo bất thần cho người đọc khi hầu hết bí ẩn được giải mã ở phần cuối. Hai nhân vật chính trong truyện cũng giống như người đọc đi từ sự bất ngờ tới xúc động mãnh liệt. Hai hình ảnh đối chọi được dựng lên: tầng trên, cô gái trẻ đang dần hồi phục nhờ niềm tin vào mẫu lá; tầng dưới, cụ già đã trút hơi thở cuối cùng để tạo bắt buộc loại lá. Một hình ảnh đối lập nhưng bộc lộ 1 ý nghĩa thống nhất – ý nghĩa của nghệ thuật và vẻ đẹp của tình ái thương. Đối với người nghệ sĩ thành công ko bắt buộc ở việc tác phẩm của anh giá trị hiện kim là bao nhiêu mà chính là ở sức mạnh của sự lan tỏa.
gia sư dạy kèm tại nhà ở biên hòa thấy loại lá đó ko những rất tinh xảo, ngay cả Xiu và Giôn-xi cũng ko thể nhận ra được, mà còn toát lên ánh sáng của tình ái thương. Hai con người ko nên là thân thích, nhưng cụ đã hy sinh tính mạng của mình để dành cho họ món quà lý tưởng nhất – niềm tin và sự sống.
Gia sư Tri Thức Bình Dương cho rằng ái tình thương không phải phải tìm kiếm xa xôi, nơi chân mây ảo tưởng mà hiện diện ngay cạnh mỗi người. Nơi xóm trọ nghèo nàn giữa thủ đô hoa lệ, tình ái được vút cao qua các bức tranh của khát vọng. Với Giôn-xi là bức tranh về vịnh Na-plơ, còn có cụ Bơ-men ấy là dòng lá tình thương. Khép lại câu chuyện, tâm hồn mỗi người đọc dường như lan tỏa 1 tia rét mướt diệu huyền – niềm tin về sự hiện diện của ái tình trên cõi đời.
trung tâm gia sư thăng long thấy Với nghệ thuật nhắc chuyện tài tình, tác giả O Hen-ri đã tạo cần cảnh huống gây cấn, thu hút sự chú ý của người đọc tới phút cuối cộng để có được lời đáp thỏa mãn cho các yếu tố đã nêu trước đó. Nghệ thuật xây dựng hình tượng nhân vật ưng chuẩn ngôn ngữ và hành động đã phác họa buộc phải chân dung những con người tuy khốn khó nhưng vẫn cháy bỏng yêu thương.