gia sư anh văn tphcm thấy rằng lúc đề cập đến tập “Ngục trung nhật kí” của Hồ Chính Minh không thể ko đề cập đến bài thơ kiệt xuất, chan chứa tinh thần lạc quan – “Tảo giải”. Lấy cảm hứng từ cuộc chuyển lao, chùm thơ là hai bức tranh tự nhiên sinh động, thi vị. Ẩn sâu trong bức tranh thiên nhiên, ta còn khám phá ra vẻ đẹp của 1 hồn thơ vĩ đại ẩn mình sau các dòng thơ.
Chùm thơ gồm hai bài thơ thất ngôn tứ tuyệt nối tiếp nhau, gắn bó chặt chẽ với nhau tạo thành một thi đề chung: “giải đi sớm”. Tuy nhiên, mỗi bài thơ trong đó lại là một thực thể nghệ thuật có thuộc tính độc lập tương đối, là bức tranh thiên nhiên sở hữu sắc thái riêng.
“Nhất thiết bị kê đề dạ vị lan,
Quần tinh ủng nguyệt thướng thu san.
Chinh nhân dĩ tại chinh đồ thượng,
Nghênh diện thu phong trận trận hàn.”
Gia sư Biên Hòa Đồng Nai thấy rằng bằng đôi nét phác họa có thần, thi sĩ đã vẽ bắt buộc bức tranh rừng núi sống động: âm thanh gà gáy, bóng tối vẫn còn bao phủ ko gian, bức tranh sở hữu bề cao của trăng và sao đang nâng mình hướng về đỉnh núi, mang tầm xa của con đường thăm thẳm và sự lạnh lẽo của gió thu thổi táp từng cơn. Ra đi trong một thời điểm như thế, lại ở vị thế của một tù hãm nhân, con người hẳn dễ mang cảm giác rợn ngợp, đơn chiếc và chùn bước.
Thế nhưng, lúc đọc bài thơ, ta lại không cảm nhận được tâm cảnh ấy. Bức tranh tự nhiên là ẩn dụ của con đường bí quyết mạng đầy gieo neo phía trước. Song đấy không bắt buộc là gieo neo dồn nén con người đến mức nhụt chí. Đó là “gian nan thử sức”, thách thức ko thể thiếu của tình cảnh dành cho con người gan góc, kiên cường. Có thể nói, giá rét, bất minh “chinh đồ” trong bài thơ là điều kiện tỏa sáng ý chí đanh thép của người “chinh nhân” hăng hái chấp thuận khó khăn trên con đường đi tới.
dạy kèm tại biên hòa cho rằng cần với 1 ý chí như thế, con người mới có thể nhận ra từ thiên nhiên một nét tạo hình rất đỗi bắt buộc thơ: Chòm sao ôm nâng đỡ vầng trăng vượt lên rặng núi mùa thu – “một tứ thơ cải tạo hoàn toàn, cải tạo thế giới” (Nguyễn Đăng Mạnh) – “Quần tinh ủng nguyệt thướng thu san”. Câu thơ phảng phất y vị phương Đông trong Đường thi. Chỉ đôi nét bút cổ điển đã thêm nét trong trẻo, thi vị cho bức tranh. Với đôi mắt yêu đời, yêu sự sống thiết tha, Bác đã nhìn ánh trăng trong sự giao ước hiền hòa, lãng mạn. Ta băt gặp trong con người Hồ Chính Minh chất nghệ sĩ tuyệt vời. Những rung cảm tinh tế của Người trước vẻ đẹp tự nhiên là tượng trưng của chất thơ trong tâm hồn to và cũng là dũng khí của người chí sĩ phương pháp mạng. Sự hòa quyện giữa “dũng” và “nhân” đã khiến cho nên vẻ đẹp sâu xa bên trong vẻ đẹp hình thức của câu thơ.
Dù mang nhiều quan điểm trái chiều lí giải về hình tượng trăng và sao như những ẩn dụ chỉ con người. Thế nhưng, đặt bài thơ trong cảm hứng tự nhiên rợn ngợp, ta vẫn buộc phải hiểu theo hướng thuần túy tả cảnh vật như lớp nghĩa vốn với của nó. Vẻ đẹp bất thần của bài thơ là sự khám phá về sự hòa điệu đẹp đẽ to lao giữa thiên nhiên và con người. Con người và tự nhiên cộng đồng hành trong hành trình bất tận.
“Chinh nhân dĩ tại chinh đồ thương
Nghênh diện thu phong trận trận hàn.”
Gia sư Bình Dương Thủ Dầu Một thấy rằng từ sự kết hợp của câu thứ hai, thi sĩ đưa người đọc tới hình tượng trọng tâm của bức tranh thơ với hình ảnh trực diện của nhân vật trữ tình – một “chinh nhân”. Ở đây tuyệt nhiên ko có bóng vía của người phạm nhân mà chỉ với con người đang đi theo tiếng gọi của hoài bão lớn, lẽ sống cao quý sở hữu tu thế chủ động. Âm điệu bài thơ có chất thong dong của Đường thi, càng tôn lên vẻ đẹp của người đội viên lên đường. Với câu thơ cuối không thể hiểu là sự cực tả nỗi gian khổ trong gió của người chiến sĩ, vì sẽ mâu thuần sở hữu phong độ thung dung của câu thơ trước. Câu thơ là mối tương quan giữa ngoại cảnh và nhân vật trứ tình: tự nhiên ác liệt nhưng con người vẫn bước đi hiên ngang, không nản lòng nản chí lòng. Hai chữ “chinh” của câu thơ trên nhịp có hai chữ “trận” ở hai câu thơ cuối tạo thành tiết điệu khỏe khoắn, “khiến bài thơ ko buộc phải tiếng hát đi đày mà là khúc hành quân trầm hùng.”
gia sư thành được lớp mới thấy rằng bốn câu thơ là cảm nhận về hiện tại: tuy còn nhiều tối tăm, con đường mai sau còn đa dạng gieo neo nhưng người chiến sĩ vẫn kiên cường vượt qua tất cả. Đó là niềm tin ko thể lay chuyển của nhà bí quyết mạng hăng hái trên con đường sự nghiệp.
Chùm thơ gồm hai bài thơ thất ngôn tứ tuyệt nối tiếp nhau, gắn bó chặt chẽ với nhau tạo thành một thi đề chung: “giải đi sớm”. Tuy nhiên, mỗi bài thơ trong đó lại là một thực thể nghệ thuật có thuộc tính độc lập tương đối, là bức tranh thiên nhiên sở hữu sắc thái riêng.
“Nhất thiết bị kê đề dạ vị lan,
Quần tinh ủng nguyệt thướng thu san.
Chinh nhân dĩ tại chinh đồ thượng,
Nghênh diện thu phong trận trận hàn.”
Gia sư Biên Hòa Đồng Nai thấy rằng bằng đôi nét phác họa có thần, thi sĩ đã vẽ bắt buộc bức tranh rừng núi sống động: âm thanh gà gáy, bóng tối vẫn còn bao phủ ko gian, bức tranh sở hữu bề cao của trăng và sao đang nâng mình hướng về đỉnh núi, mang tầm xa của con đường thăm thẳm và sự lạnh lẽo của gió thu thổi táp từng cơn. Ra đi trong một thời điểm như thế, lại ở vị thế của một tù hãm nhân, con người hẳn dễ mang cảm giác rợn ngợp, đơn chiếc và chùn bước.
Thế nhưng, lúc đọc bài thơ, ta lại không cảm nhận được tâm cảnh ấy. Bức tranh tự nhiên là ẩn dụ của con đường bí quyết mạng đầy gieo neo phía trước. Song đấy không bắt buộc là gieo neo dồn nén con người đến mức nhụt chí. Đó là “gian nan thử sức”, thách thức ko thể thiếu của tình cảnh dành cho con người gan góc, kiên cường. Có thể nói, giá rét, bất minh “chinh đồ” trong bài thơ là điều kiện tỏa sáng ý chí đanh thép của người “chinh nhân” hăng hái chấp thuận khó khăn trên con đường đi tới.
dạy kèm tại biên hòa cho rằng cần với 1 ý chí như thế, con người mới có thể nhận ra từ thiên nhiên một nét tạo hình rất đỗi bắt buộc thơ: Chòm sao ôm nâng đỡ vầng trăng vượt lên rặng núi mùa thu – “một tứ thơ cải tạo hoàn toàn, cải tạo thế giới” (Nguyễn Đăng Mạnh) – “Quần tinh ủng nguyệt thướng thu san”. Câu thơ phảng phất y vị phương Đông trong Đường thi. Chỉ đôi nét bút cổ điển đã thêm nét trong trẻo, thi vị cho bức tranh. Với đôi mắt yêu đời, yêu sự sống thiết tha, Bác đã nhìn ánh trăng trong sự giao ước hiền hòa, lãng mạn. Ta băt gặp trong con người Hồ Chính Minh chất nghệ sĩ tuyệt vời. Những rung cảm tinh tế của Người trước vẻ đẹp tự nhiên là tượng trưng của chất thơ trong tâm hồn to và cũng là dũng khí của người chí sĩ phương pháp mạng. Sự hòa quyện giữa “dũng” và “nhân” đã khiến cho nên vẻ đẹp sâu xa bên trong vẻ đẹp hình thức của câu thơ.
Dù mang nhiều quan điểm trái chiều lí giải về hình tượng trăng và sao như những ẩn dụ chỉ con người. Thế nhưng, đặt bài thơ trong cảm hứng tự nhiên rợn ngợp, ta vẫn buộc phải hiểu theo hướng thuần túy tả cảnh vật như lớp nghĩa vốn với của nó. Vẻ đẹp bất thần của bài thơ là sự khám phá về sự hòa điệu đẹp đẽ to lao giữa thiên nhiên và con người. Con người và tự nhiên cộng đồng hành trong hành trình bất tận.
“Chinh nhân dĩ tại chinh đồ thương
Nghênh diện thu phong trận trận hàn.”
Gia sư Bình Dương Thủ Dầu Một thấy rằng từ sự kết hợp của câu thứ hai, thi sĩ đưa người đọc tới hình tượng trọng tâm của bức tranh thơ với hình ảnh trực diện của nhân vật trữ tình – một “chinh nhân”. Ở đây tuyệt nhiên ko có bóng vía của người phạm nhân mà chỉ với con người đang đi theo tiếng gọi của hoài bão lớn, lẽ sống cao quý sở hữu tu thế chủ động. Âm điệu bài thơ có chất thong dong của Đường thi, càng tôn lên vẻ đẹp của người đội viên lên đường. Với câu thơ cuối không thể hiểu là sự cực tả nỗi gian khổ trong gió của người chiến sĩ, vì sẽ mâu thuần sở hữu phong độ thung dung của câu thơ trước. Câu thơ là mối tương quan giữa ngoại cảnh và nhân vật trứ tình: tự nhiên ác liệt nhưng con người vẫn bước đi hiên ngang, không nản lòng nản chí lòng. Hai chữ “chinh” của câu thơ trên nhịp có hai chữ “trận” ở hai câu thơ cuối tạo thành tiết điệu khỏe khoắn, “khiến bài thơ ko buộc phải tiếng hát đi đày mà là khúc hành quân trầm hùng.”
gia sư thành được lớp mới thấy rằng bốn câu thơ là cảm nhận về hiện tại: tuy còn nhiều tối tăm, con đường mai sau còn đa dạng gieo neo nhưng người chiến sĩ vẫn kiên cường vượt qua tất cả. Đó là niềm tin ko thể lay chuyển của nhà bí quyết mạng hăng hái trên con đường sự nghiệp.