phân tích bài thơ tây tiến 8 câu đầu
trung tâm gia sư uy tín tphcm nhận thấy khi kể về Quang Dũng, người ta thường nhớ đến 1 người nghệ sĩ đa tài. Ông vừa là nhà văn, vừa là nhà thơ, ông ko chỉ biết vẽ tranh mà còn thành thạo về nhạc lý, có thể tự biên soạn ra các bản nhạc làm cho mê say lòng người. Chính vì tụ hội các tài ba đấy mà hồn thơ Quang Dũng luôn cực kỳ tinh tế, quyến rũ, để lại cho người đọc rộng rãi ấn tượng sâu sắc. Với sự sáng tạo độc đáo hình ảnh và ngôn từ cô đọng, hàm súc, 1 gợi mà trăm suy, tác phẩm gắn liền sở hữu tăm tiếng Quang Dũng “Tây Tiến” thực thụ với sức hút siêu lớn đối sở hữu độc fake lúc đưa chúng ta trở về thời chiến trên con đường hành binh đầy hiểm nguy và khốc liệt dưới bầu trời thiên nhiên Tây Bắc hoang sơ, hùng vĩ nhưng cũng sở hữu vẻ đẹp thơ mộng trữ tình chỉ riêng nơi này có:
“Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Heo hút cồn mây súng ngửi trời
Ngàn thước lên cao ngàn thước xuống
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi”
Trung tâm gia sư ở Biên Hòa được biết thời kỳ chuẩn bị cho chiến dịch Việt Bắc thu đông năm 1947, một phân hiệu lính có mặt trên thị trường đầu năm 1947 đã xây dựng thương hiệu cùng với nhiệm vụ cao cả là kết hợp mang quân nhân Lào đánh lãng phí sinh lực địch vùng Thượng Lào và bảo vệ biên cương Lào – Việt, với tên gọi Tây Tiến. Bài thơ là nỗi nhớ hoài niệm của thi sĩ về thời xưa cũ lúc còn hoạt động trong đơn vị, nỗi nhớ về thiên nhiên Tây Bắc - nơi in dấu chân các chàng lính trẻ tuổi mà hào hùng được khắc họa thành bức tranh đẹp nhất qua từng lời thơ trau chuốt, sáng tạo. Sau lúc nghe thấy nỗi nhớ “chơi vơi” hòa chung mang tiếng hát của sông Mã, của miền rừng núi Tây Bắc được mô tả qua hai dòng đầu tác phẩm, chúng ta đã theo hai cái thơ đấy trở về quá khứ, mở ra trước mắt là con đường hành binh hoang sơ, dữ dội và khắc nghiệt. Nhưng có niềm lạc quan luôn đồng hành cùng người quân nhân suốt các đêm trường nô lệ của dân tộc, đôi mắt họ nhìn thấy con đường phía trước là 1 đôi mắt vô cùng “thơ”, họ cảm nhận thiên nhiên Tây Bắc luôn hàm đựng vẻ đẹp hùng vĩ, trữ tình với theo chút mơ mộng ẩn sau lớp vỏ dữ dội mà nó vốn có. Mở đầu là câu thơ với phương pháp ngắt nhịp 4/3 hơi quen thuộc của thể thơ Thất Ngôn:
“Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm”
lớp mới cần gia sư ở biên hòa nhận thấy vị trí ngắt nhịp của câu thơ rơi vào từ “dốc” ở giữa câu, tạo thành hai vế, đầu mỗi vế là điệp từ “dốc”. Từ ý thơ ta cảm nhận được con đường hành binh là là một chuỗi các khấp khểnh nhấp nhô, các con dốc lên cao rồi lại xuống rẻ tiếp nối nhau, đèo tiếp đèo, dốc rồi lại dốc, cứ như vậy mà trải dài tới vô cùng. Một điểm ấn tượng ở câu thơ khai mạc này là việc có đến năm thanh trắc trên bảy chữ: dốc – khúc – khuỷu – dốc – thẳm. Các thanh trắc tạo cho người đọc đang hòa mình vào tác phẩm cảm giác trúc trắc, khó khăn, mỏi mệt khi bắt buộc liên tiếp leo lên cao và hạ xuống thấp. Con đường hành quân từ ấy được tô điểm thêm phần hiểm trở, là trở ngại vật cản đường người lính. Không chỉ biểu đạt cảm xúc cho ý thơ, năm thanh trắc trên còn tạo ra nhạc tính cho tác phẩm, vốn là nét đặc trưng tinh tế ko kém phần thú vị trong thơ Quang Dũng. Các từ láy tạo hình trong câu thơ góp phần miêu tả rõ nét hơn địa hình hiểm trở, quanh của con dốc Tây Bắc: “Khúc khuỷu” gợi cảm giác gấp khúc, mấp mô khó đi lại, “thăm thẳm” gợi hình ảnh vừa sâu, vừa cao, vừa xa đến chân trời. Hai cụm từ ở hai vế của câu thơ tạo nên hai ko gian đối lập: Một bên là đường lên núi cao vời vợi mang những vách đá dựng đứng, một bên là đường xuống sâu hun hút như vực thẳm.
Gia sư Bách Khoa Bình Dương cho rằng loại thơ trang bị hai mang lại cho người đọc cảm giác nhẹ nhàng, bay bổng, lãng mạn, thêm một chút lẻ loi trước sự vắng vẻ, heo hút nơi miền núi:
“Heo hút cồn mây súng ngửi trời”
Tính từ “heo hút” gợi sự xa vắng, hoang vu, 1 nơi loãng ko khí và biệt lập, bí quyết xa cuộc sống con người. Đi cộng mang nó là cụm từ nhân hóa “súng ngửi trời” – khi mũi súng vừa căn vặn chạm đến nhãi con giới của bầu trời rộng to và rồi “ngửi” thử, ý thơ vừa gợi độ cao rợn ngợp vừa pha chút gì đấy hóm hỉnh, hài hước, nghịch ngợm ẩn trong cốt cách hào hoa của anh lính trẻ. Có thể đề cập ngôn từ là tinh hoa của tác phẩm thơ ca. Bởi vì thơ là để tạo ra nhạc điệu du dương thẩm thấu sâu lắng trong tâm hồn con người, vì lẽ đó nên thi sĩ buộc phải nên coi ngó cho vườn hoa tiếng nói trong thơ phát triển thành đa nhan sắc màu và kết thành những ngôn từ quý giá nhất, tạo phải lời hay ý đẹp. Với quan niệm ấy, chữ “ngửi” trong “súng ngửi trời” xứng đáng là nhãn tự của loại thơ này. Ngôn từ tinh tế ấy cũng đã hiện rõ loại tầm của người lính sánh ngang có tầm cao của núi đèo, của vũ trụ. Bóng dáng các anh phát triển thành lồng lộng, oai nghi chiếm lĩnh đất trời.
Gia sư môn văn tại tphcm cho rằng câu thơ thiết bị ba sử dụng điệp ngữ “ngàn thước” như 1 ước lệ nghệ thuật để khắc họa vẻ đẹp hùng vĩ, chông chênh kỳ thú của núi rừng Tây Bắc:
“Ngàn thước lên cao ngàn thước xuống”
Sự hài hòa hai động từ “lên – xuống” tạo cảm giác con đường tiến quân như bị bẻ đôi ra, 1 nửa phóng thẳng lên trời xanh cao, nửa còn lại phi xuống vực thẳm sâu không thấy đáy. Nhìn xuống hay nhìn lên đều thấy xa vời, chật hẹp, găng tay và rợn ngợp.
Ba câu thơ trên vẽ phải chiếc dữ dội thì câu thơ cuối cùng lại được dệt từ những thanh bằng như để trâm dịu tâm hồn cằn cỗi và mệt nhọc ở người lính:
“Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi”
Câu thơ không hề có 1 thanh trắc nào mà chỉ sở hữu các thanh bằng liên tiếp nhau tạo phải sự êm ái nhẹ nhàng. Lúc này đây đa số mỏi mệt âu lo của người đội viên nhường nhịn như tan biến, thay vào ấy là cảm giác nhẹ nhõm nhưng đầy nỗi bâng khuâng, mênh mang, thả hồn vào các ngôi nhà thấp thoáng trong làn mưa cùng sở hữu nỗi nhớ nhà, nhớ quê hương da diết.
gia su nhan van quan 9 nhận thấy đây là 1 đoạn thơ giàu tính nhạc. Vận dụng tài giỏi về âm nhạc của mình, Quang Dũng đã “phổ nhạc” cho đoạn thơ qua việc hài hòa nhịp nhàng giữa những thanh bằng trắc, làm cho cho độ cao của núi, độ sâu của vực thẳm, độ dốc của đèo, sự gập ghềnh chênh vênh của con đường tiến quân phát triển thành sống động và cứ nối tiếp nhau nâng cao cấp lên mãi. Câu thơ như chao đảo cộng núi đèo, có chỗ nghe trúc trắc mỏi mệt, với khi trầm xuống dịu dàng như bức họa ngày mưa ở Pha Luông: “Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi”. Thơ Quang Dũng bởi thế mà phù hợp hoàn toàn với quan niệm về nhạc tính mà tác giả Trần Thiện Khanh đưa ra: “Thi nhân phổ nhạc cho thơ, tiếng thơ vang ngân trong không gian, tạo thành những “bước sóng” gõ cửa tâm hồn độc giả.”
“Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
Heo hút cồn mây súng ngửi trời
Ngàn thước lên cao ngàn thước xuống
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi”
Trung tâm gia sư ở Biên Hòa được biết thời kỳ chuẩn bị cho chiến dịch Việt Bắc thu đông năm 1947, một phân hiệu lính có mặt trên thị trường đầu năm 1947 đã xây dựng thương hiệu cùng với nhiệm vụ cao cả là kết hợp mang quân nhân Lào đánh lãng phí sinh lực địch vùng Thượng Lào và bảo vệ biên cương Lào – Việt, với tên gọi Tây Tiến. Bài thơ là nỗi nhớ hoài niệm của thi sĩ về thời xưa cũ lúc còn hoạt động trong đơn vị, nỗi nhớ về thiên nhiên Tây Bắc - nơi in dấu chân các chàng lính trẻ tuổi mà hào hùng được khắc họa thành bức tranh đẹp nhất qua từng lời thơ trau chuốt, sáng tạo. Sau lúc nghe thấy nỗi nhớ “chơi vơi” hòa chung mang tiếng hát của sông Mã, của miền rừng núi Tây Bắc được mô tả qua hai dòng đầu tác phẩm, chúng ta đã theo hai cái thơ đấy trở về quá khứ, mở ra trước mắt là con đường hành binh hoang sơ, dữ dội và khắc nghiệt. Nhưng có niềm lạc quan luôn đồng hành cùng người quân nhân suốt các đêm trường nô lệ của dân tộc, đôi mắt họ nhìn thấy con đường phía trước là 1 đôi mắt vô cùng “thơ”, họ cảm nhận thiên nhiên Tây Bắc luôn hàm đựng vẻ đẹp hùng vĩ, trữ tình với theo chút mơ mộng ẩn sau lớp vỏ dữ dội mà nó vốn có. Mở đầu là câu thơ với phương pháp ngắt nhịp 4/3 hơi quen thuộc của thể thơ Thất Ngôn:
“Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm”
lớp mới cần gia sư ở biên hòa nhận thấy vị trí ngắt nhịp của câu thơ rơi vào từ “dốc” ở giữa câu, tạo thành hai vế, đầu mỗi vế là điệp từ “dốc”. Từ ý thơ ta cảm nhận được con đường hành binh là là một chuỗi các khấp khểnh nhấp nhô, các con dốc lên cao rồi lại xuống rẻ tiếp nối nhau, đèo tiếp đèo, dốc rồi lại dốc, cứ như vậy mà trải dài tới vô cùng. Một điểm ấn tượng ở câu thơ khai mạc này là việc có đến năm thanh trắc trên bảy chữ: dốc – khúc – khuỷu – dốc – thẳm. Các thanh trắc tạo cho người đọc đang hòa mình vào tác phẩm cảm giác trúc trắc, khó khăn, mỏi mệt khi bắt buộc liên tiếp leo lên cao và hạ xuống thấp. Con đường hành quân từ ấy được tô điểm thêm phần hiểm trở, là trở ngại vật cản đường người lính. Không chỉ biểu đạt cảm xúc cho ý thơ, năm thanh trắc trên còn tạo ra nhạc tính cho tác phẩm, vốn là nét đặc trưng tinh tế ko kém phần thú vị trong thơ Quang Dũng. Các từ láy tạo hình trong câu thơ góp phần miêu tả rõ nét hơn địa hình hiểm trở, quanh của con dốc Tây Bắc: “Khúc khuỷu” gợi cảm giác gấp khúc, mấp mô khó đi lại, “thăm thẳm” gợi hình ảnh vừa sâu, vừa cao, vừa xa đến chân trời. Hai cụm từ ở hai vế của câu thơ tạo nên hai ko gian đối lập: Một bên là đường lên núi cao vời vợi mang những vách đá dựng đứng, một bên là đường xuống sâu hun hút như vực thẳm.
Gia sư Bách Khoa Bình Dương cho rằng loại thơ trang bị hai mang lại cho người đọc cảm giác nhẹ nhàng, bay bổng, lãng mạn, thêm một chút lẻ loi trước sự vắng vẻ, heo hút nơi miền núi:
“Heo hút cồn mây súng ngửi trời”
Tính từ “heo hút” gợi sự xa vắng, hoang vu, 1 nơi loãng ko khí và biệt lập, bí quyết xa cuộc sống con người. Đi cộng mang nó là cụm từ nhân hóa “súng ngửi trời” – khi mũi súng vừa căn vặn chạm đến nhãi con giới của bầu trời rộng to và rồi “ngửi” thử, ý thơ vừa gợi độ cao rợn ngợp vừa pha chút gì đấy hóm hỉnh, hài hước, nghịch ngợm ẩn trong cốt cách hào hoa của anh lính trẻ. Có thể đề cập ngôn từ là tinh hoa của tác phẩm thơ ca. Bởi vì thơ là để tạo ra nhạc điệu du dương thẩm thấu sâu lắng trong tâm hồn con người, vì lẽ đó nên thi sĩ buộc phải nên coi ngó cho vườn hoa tiếng nói trong thơ phát triển thành đa nhan sắc màu và kết thành những ngôn từ quý giá nhất, tạo phải lời hay ý đẹp. Với quan niệm ấy, chữ “ngửi” trong “súng ngửi trời” xứng đáng là nhãn tự của loại thơ này. Ngôn từ tinh tế ấy cũng đã hiện rõ loại tầm của người lính sánh ngang có tầm cao của núi đèo, của vũ trụ. Bóng dáng các anh phát triển thành lồng lộng, oai nghi chiếm lĩnh đất trời.
Gia sư môn văn tại tphcm cho rằng câu thơ thiết bị ba sử dụng điệp ngữ “ngàn thước” như 1 ước lệ nghệ thuật để khắc họa vẻ đẹp hùng vĩ, chông chênh kỳ thú của núi rừng Tây Bắc:
“Ngàn thước lên cao ngàn thước xuống”
Sự hài hòa hai động từ “lên – xuống” tạo cảm giác con đường tiến quân như bị bẻ đôi ra, 1 nửa phóng thẳng lên trời xanh cao, nửa còn lại phi xuống vực thẳm sâu không thấy đáy. Nhìn xuống hay nhìn lên đều thấy xa vời, chật hẹp, găng tay và rợn ngợp.
Ba câu thơ trên vẽ phải chiếc dữ dội thì câu thơ cuối cùng lại được dệt từ những thanh bằng như để trâm dịu tâm hồn cằn cỗi và mệt nhọc ở người lính:
“Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi”
Câu thơ không hề có 1 thanh trắc nào mà chỉ sở hữu các thanh bằng liên tiếp nhau tạo phải sự êm ái nhẹ nhàng. Lúc này đây đa số mỏi mệt âu lo của người đội viên nhường nhịn như tan biến, thay vào ấy là cảm giác nhẹ nhõm nhưng đầy nỗi bâng khuâng, mênh mang, thả hồn vào các ngôi nhà thấp thoáng trong làn mưa cùng sở hữu nỗi nhớ nhà, nhớ quê hương da diết.
gia su nhan van quan 9 nhận thấy đây là 1 đoạn thơ giàu tính nhạc. Vận dụng tài giỏi về âm nhạc của mình, Quang Dũng đã “phổ nhạc” cho đoạn thơ qua việc hài hòa nhịp nhàng giữa những thanh bằng trắc, làm cho cho độ cao của núi, độ sâu của vực thẳm, độ dốc của đèo, sự gập ghềnh chênh vênh của con đường tiến quân phát triển thành sống động và cứ nối tiếp nhau nâng cao cấp lên mãi. Câu thơ như chao đảo cộng núi đèo, có chỗ nghe trúc trắc mỏi mệt, với khi trầm xuống dịu dàng như bức họa ngày mưa ở Pha Luông: “Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi”. Thơ Quang Dũng bởi thế mà phù hợp hoàn toàn với quan niệm về nhạc tính mà tác giả Trần Thiện Khanh đưa ra: “Thi nhân phổ nhạc cho thơ, tiếng thơ vang ngân trong không gian, tạo thành những “bước sóng” gõ cửa tâm hồn độc giả.”